NGHE RADIO TÌNH YÊU: TẠM BIỆT ANH, KẺ PHẢN BỘI

Lắng nghe radio tình yêu, bài hát quen thuộc của anh đang cất lên, em mỉm cười nhẹ nhàng và bước qua quá khứ.

Sau tất cả thì mình cũng xa nhau. Em vẫn loanh quanh nơi này, vẫn ngày ngày đi qua phố phường, đi qua những yêu thương, cả những mớ bòng bong công việc, vẫn bận rộn như khi còn anh nơi đây…

Chào anh, là em đây, là một cô gái rất bình thường. Chắc anh đang nghĩ em đang ngủ vùi trong đau khổ, đúng không? Nhưng cô gái bình thường này không hề yếu đuối như anh tưởng. Ngay bây giờ, em đang ngồi nơi đây, lắng nghe radio tình yêu và viết cho anh, viết cho hết những dòng cảm xúc mơ hồ, hỗn độn.

nghe radio tinh yeu13

 

Khi yêu một người tôi không bao giờ dặn họ phải chung thủy vì đó là sự tự giác

Được yêu thương, được hạnh phúc là khao khát của mỗi người, ai mà chả vậy, con gái càng muốn vậy. Nhưng sự thật lúc nào cũng phũ phàng đúng không anh? Khi em yêu anh, trong mắt em chỉ có anh, yêu rồi thì luôn mơ mộng, nhìn điều gì cũng là màu hồng. Anh lại không như thế, anh vô tâm và tham lam qia. Yêu một người, thương một người khó đến vậy sao anh? Anh nói anh yêu em, thương em, vậy mà anh vẫn liếc mắt nhìn theo một ai đó, cười đùa với ai đó còn đang độc thân. Em biết điều đó, nhưng lại nén tiếng thở dài trước mặt anh mà chỉ buồn khi một mình. “Khi yêu một người tôi không bao giờ dặn họ phải chung thủy vì đó là sự tự giác” – Em tình cờ biết được câu nói đó khi nghe radio tình yêu. Và em tự nhủ, điều đó là hoàn toàn đúng. Bởi vì một khi con người ta muốn đi thì không điều gì giữ nổi.

Em – đã từng yêu anh, đã thấy may mắn khi có anh ở cạnh, đã trân trọng mọi thứ của tình yêu, đã không đề phòng rằng một ngày kia tất cả mọi thứ lại sụp đổ như vậy. Giờ thì em đã hiểu, một người bản lĩnh thì không nên yêu một người đàn ông không bản lĩnh. Dù anh có dùng lý do gì đi chăng  nữa, thì hành động của anh mới là điều em dùng để đánh giá sự thật. Với em, tất cả mọi lý do chỉ là sự ngụy biện.

nghe radio tinh yeu14

Tất cả mọi lý do với em chỉ là sự ngụy biện.

Kẻ phản bội – anh có vui lòng không khi em gọi anh bằng “biệt danh” đó? Chắc trong thâm tâm anh không cho rằng bắt cá hai tay là một việc bình thường, nhưng với em thì không hề. Yêu một người với anh khó thế sao? Một tình yêu chân thành dành cho anh vẫn chưa đủ hay sao, một bàn tay luôn sẵn sàng cầm tay anh trên phố, một bờ vai luôn bên anh mỗi khi anh mệt mỏi, một người sẵn sàng sẻ chia cảm thông vẫn khiến anh cô đơn?

Thôi thì, em mỉm cười để anh trở thành “người cũ” vậy. Buồn anh, những cũng cảm ơn anh. Cảm ơn vì em đã học được ở anh sự trưởng thành, mạnh mẽ và tự lập, tự thương và tự yêu lấy bản thân mình. Em cám ơn anh, cám ơn cuộc đời đã cho em gặp anh, cám ơn những cái “đưa đẩy” đã làm nên tính cách của con người em hiện tại. Dù đau khổ cho những gì đã trải qua, nhưng em vẫn cám ơn, thật sự cám ơn bởi nếu không có những khó khăn đó, không có những đau khổ đó em đã không trưởng thành đến vậy. Em không hối hận và sẽ không bao giờ hối hận. Cho dù cái đích em đến không trọn vẹn, thì cái mà em được trải nghiệm trên quãng đường đi đã là hạnh phúc.

Sau khi chia tay anh, em vẫn đang sống tốt từng ngày. Và khi em ngoảnh lại nhìn những tháng ngày trước đây, cảm thấy bản thân mình thật quá ngốc. Vì quá yêu anh mà bản thân đã thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức em không nhận ra chính mình. Lắng nghe radio tình yêu, bài hát quen thuộc của anh đang cất lên, em mỉm cười nhẹ nhàng và bước qua quá khứ.

Nguồn: Blog.nhatkyradio.net