NGHE RADIO TÌNH YÊU: CHÚNG TA SINH RA LÀ ĐỂ CÕNG CÔ ĐƠN

Tôi của hôm nay trưởng thành hơn, chín chắn hơn, vẫn thích ngồi thu mình một góc nhìn dòng đời trôi chảy, vẫn thích lắng nghe radio tình yêu để tìm lại cảm xúc nơi bản thân.

Cuối tuần, tôi tìm về quán quen, thu mình ngồi trong một góc nhìn dòng người đi lại hối hả dưới kia. Cuộc sống vẫn thế, dòng người vẫn qua lại tấp nập, chỉ có tôi là dừng lại và cảm thấy lạc lõng, cô đơn. Vị đắng của cà phê không đường làm lòng tôi dịu lại, nhẹ nhàng hơn để cho sự cô đơn thấm sâu hơn vào đầu óc, tạo ra khoảng trống trải trong lòng. Đeo headphone, tôi lặng nghe radio tình yêu.

“Mùi thuốc lá bay bay, mùi cafe sao đắng lòng, trạm xe dừng không ai đón đưa

Là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc; Là vì tôi hôm nay cô đơn giữa đời trôi

Rồi có những đêm mưa, nằm nghe câu ca rất xưa, từ radio phát lên, nghe thật buồn

Người lớn cô đơn, tự mình trong bao nghĩ suy

Ngồi bên ai sao thấy riêng tôi quạnh hiu”.

Ca từ da diết vang lên từ radio làm lòng tôi chợt thắt lại, cảm xúc cứ thế ùa về. Nén tiếng thở dài, tôi ngước mắt lên trời, cố gắng tìm kiếm một cánh chim lạc bầy. Cánh chim ấy, không mải miết, không vội vã mà dường như đang lạc lõng giữa chân mây. Tôi tự hỏi, cánh chim ấy là không có nơi để về, hay là không muốn về, không muốn đối mặt với cảm giác cô đơn, lạc lõng trong chính tổ ấm bé nhỏ của mình. Ngắm cánh chim lạc giữa chân mây, tôi bất chợt nhận ra rằng mình cũng đang cô đơn giữa dòng đời này, cô đơn trong chính cái thế giới mà mình đang sống hàng ngày.

nghe radio tinh yeu23

Tôi cảm thấy cô đơn giữa dòng đời vẫn đang trôi chảy.

Những giai điệu như thấm vào lòng, chảy vào tim và khắc lên đó một nỗi chơi vơi khó tả. Cuộc sống của một con người bé nhỏ, giữa thành phố rộng lớn đang loay hoay tìm cho mình một chút ấm áp, chút yêu thương cho riêng mình giữa dòng đời vô hình, lặng lẽ sao lại khó đến thế? Theo thời gian tôi lớn lên. Vậy là qua rồi cái thời mộng mơ và luôn nhìn thế giới đầy màu hồng, tôi sống xa gia đình, dần dần tự lập. Càng lớn dường như mọi thứ thay đổi quá nhiều trong con người tôi thì phải, càng lớn tôi lại càng thấy mình cô đơn, tôi cô đơn khi tôi ngồi cùng với một đám bạn, tôi cô đơn giữa dòng đời hối hả, và như một thói quen, việc lắng nghe radio tình yêu chính là những giây phút khiến cho tôi cảm thấy bình yên nhất.

Tiếng nhạc nhỏ dần, và chương trình thì dần đi đến hồi kết. Hoàng hôn dần buông xuống phủ ánh chiều tà như thay chiếc áo mới cho nơi phồn hoa đô thị. Tôi rời quán quen, bước đi trên phố phường đông đúc nhộn nhịp. Dòng đời vẫn trôi, vẫn hối hả và dù đôi lúc lòng thấy trống trải, chênh vênh, tôi vẫn phải bước tiếp những bước đi của riêng mình. Tôi của hôm nay trưởng thành hơn, chín chắn hơn, vẫn thích ngồi thu mình một góc nhìn dòng đời trôi chảy, vẫn thích lắng nghe radio tình yêu để tìm lại cảm xúc nơi bản thân.

Có người nói với tôi rằng, con người ta sinh ra chính là để cõng những nỗi cô đơn. Cô đơn là máu thịt, là xúc cảm, là tất cả những gì thúc đẩy con người lại gần nhau. Đôi khi, nó đẩy ta khỏi đồng loại, vùi ta xuống vực thẳm. Đôi lúc, nó lại là thứ kéo ta gần người hơn. Và khi đi qua những cô đơn, tôi đã học được cách chấp nhận và học cách sống thật với chính bản thân mình hơn, tôi mong sao những người tôi yêu thương không phải chịu đựng nỗi cô đơn giống tôi.

Nguồn: Blog.nhatkyradio.net